Thư Tình Từ Trái Tim
Tớ ơi,
Giữa màn đêm trĩu nặng, khi tâm hồn tớ lạc lối giữa những áng mây u buồn, hãy nghe tiếng gọi của chính tớ – lời thì thầm êm ái của một trái tim chưa từng biết từ bỏ. Có những lúc, nỗi buồn như biển khơi dạt dào, làm tớ quên đi tiếng cười của riêng mình, quên rằng mỗi giọt nước mắt là minh chứng cho sức sống kiên cường của tớ.
Trong vũ điệu của gió và mưa, tớ biết, có lúc tớ cảm thấy như mình chẳng đủ sức để đứng vững giữa bão tố. Nhưng, tớ ơi, hãy nhớ rằng, bên trong tớ luôn rực cháy một ngọn lửa thiêng liêng – ngọn lửa của tình yêu thương, của hy vọng, của những giấc mơ chưa từng phai mờ.
Những vết thương lòng, dù sâu đậm, cũng chỉ là những dấu mốc trên con đường tớ đã đi, là bài học quý giá mà tớ tự hào vì đã sống hết mình, dù có lúc tổn thương. Tớ hãy ôm lấy chính mình như ôm lấy bầu trời sau cơn mưa – nhẹ nhàng, ấm áp và chan chứa yêu thương.
Hãy để từng cơn gió mang theo đi những ân oán, để mỗi tia nắng ban mai thắp sáng niềm tin mới. Dù có lúc tớ cảm thấy như mình là chiếc lá đơn côi giữa rừng mênh mông, hãy nhớ rằng, ngay cả chiếc lá yếu ớt ấy cũng có thể thổi bay cơn gió, tạo nên khúc ca của sự sống.
Tớ yêu tớ – không chỉ vì những nỗi đau đã qua, mà còn vì những ước mơ, vì những giây phút yên bình và dịu dàng trong lòng. Tớ hứa, dù thời gian có làm phai mờ dấu vết, tớ sẽ luôn tìm thấy lẽ sống, tìm thấy bản thân qua những dòng thơ, qua từng nhịp đập của trái tim.
Mong rằng, trong mỗi đêm dài, tớ sẽ lại nghe tiếng thì thầm của niềm tin, để rồi bước tiếp trên con đường đời với trái tim ấm áp, ngập tràn yêu thương.
Với tất cả tình cảm của một tâm hồn say đắm,
Chính Tớ