Nếu có một điều ước, em ước mình có thể quay trở lại buổi chiều mùa thu năm ngoái – ngày em đã làm một việc mà đến bây giờ em vẫn luôn hối hận. Đó là lần đầu tiên em cãi lời mẹ.

Hôm đó, trời đổ cơn mưa bất chợt. Em vừa đi học về thì mẹ bảo: "Con vào nhà đi, kẻo cảm lạnh!". Nhưng vì muốn chơi nốt trò đá bóng với các bạn trong xóm, em đã gạt lời mẹ và tiếp tục nô đùa dưới mưa. Đến tối, em sốt cao, người run lên vì lạnh. Mẹ lo lắng, thức cả đêm chăm sóc em, đắp khăn ấm, nấu cháo và gọi bố đưa em đi bác sĩ. Trong cơn mê man, em vẫn nghe tiếng mẹ gọi khẽ bên tai: “Cố lên con nhé, mẹ ở đây rồi.”

Sáng hôm sau tỉnh lại, em thấy mắt mẹ đỏ hoe vì cả đêm không ngủ. Em thấy tim mình đau nhói. Em chỉ muốn chạy lại ôm chặt lấy mẹ và nói lời xin lỗi. Nhưng em lại ngập ngừng, không nói được lời nào.

Nếu được quay lại ngày hôm ấy, em sẽ nghe lời mẹ, sẽ không ham chơi dưới mưa nữa. Em sẽ biết trân trọng tình yêu thương âm thầm mà mẹ dành cho em mỗi ngày. Bởi em hiểu, có những sai lầm tuy nhỏ nhưng để lại bài học lớn – bài học về lòng biết ơn và sự trưởng thành.