Khúc tráng ca dưới màu cờ đại thắng

Dinh Độc Lập – sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Lá cờ đỏ sao vàng từ từ tung bay trên nóc dinh, trong tiếng gió nhẹ và ánh mặt trời dịu dàng như cũng hòa cùng nhịp thở của đất nước. Tôi đứng lặng giữa sân, trái tim dội lên những nhịp đập thiêng liêng. Giờ phút này, tôi biết mình đang chứng kiến một thời khắc vĩ đại: chiến tranh chấm dứt, hòa bình lập lại, non sông thu về một mối.

Tôi là một người lính. Nhưng hơn thế, tôi là nhân chứng. Nhân chứng của một chặng đường máu và hoa, gian khổ và vinh quang. Tôi đã đi qua bom đạn, qua đói rét, qua cả mất mát không thể gọi thành tên. Có những người bạn đồng hành năm nào, hôm nay không còn nữa. Nhưng tôi tin, họ vẫn hiện diện – trong ánh cờ, trong gió, trong từng nhịp bước rắn rỏi của chúng tôi.

Không có tiếng súng. Không có lửa khói. Chỉ có sự lặng im trang nghiêm như một bản nhạc không lời. Sự lặng im ấy chính là âm thanh của chiến thắng – âm vang từ tận đáy lòng dân tộc sau ba mươi năm trường kỳ kháng chiến.

Tôi ngước nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên thành phố. Thành phố hôm nay không còn là Sài Gòn – nó là Thành phố Hồ Chí Minh – là biểu tượng mới của hòa bình, của độc lập, của ý chí Việt Nam.

Tự hào. Biết ơn. Và sâu sắc nhất là khát vọng: xây dựng, gìn giữ, bảo vệ. Tôi tự nhủ với chính mình, rằng chiến thắng hôm nay không phải là đoạn kết, mà là một khởi đầu mới – nơi mỗi giọt máu đã đổ xuống sẽ hóa thành hạt mầm của tương lai.

Trong giây phút thiêng liêng ấy, tôi thì thầm một câu – như một lời hứa, cũng là một lời tạ ơn:
"Việt Nam – Đất nước hòa bình, mãi mãi trường tồn."