Tôi là một người lính Giải phóng quân, và hôm nay, ngày 30 tháng 4 năm 1975, là một ngày mà tôi sẽ khắc ghi suốt đời.
Khi cánh cổng Dinh Độc Lập bật mở, tôi và đồng đội tiến vào trong tiếng hò reo vang dội của nhân dân. Lá cờ Giải phóng tung bay trên nóc Dinh – khoảnh khắc ấy như một giấc mơ giữa ban ngày. Tôi nghẹn ngào, tim đập mạnh, nước mắt lăn dài trên gò má lấm lem bụi đường và mồ hôi sau những ngày chiến đấu không ngơi nghỉ. Bao nhiêu đồng đội đã ngã xuống, bao nhiêu năm tháng gian khổ kháng chiến – tất cả như trào dâng trong khoảnh khắc lịch sử này.
Tôi cảm thấy tự hào, xúc động và thiêng liêng vô cùng. Đất nước đã thống nhất, chiến tranh đã kết thúc, và nhân dân Việt Nam cuối cùng đã có thể sống trong hòa bình. Tôi ôm chầm lấy đồng đội, không ai nói nên lời, chỉ còn tiếng khóc – nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và chiến thắng.
Ngày 30/4 – ngày đại thắng – không chỉ là dấu mốc của lịch sử, mà còn là niềm tin, là hy vọng, là khúc ca bất tử của lòng yêu nước.