Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sáng thiêng liêng ấy – sáng 30 tháng 4 năm 1975. Cả thành phố Sài Gòn như nín thở chờ một điều kỳ diệu. Là một chiến sĩ Giải phóng quân, tôi cùng đồng đội đã tiến sát Dinh Độc Lập – nơi mà chúng tôi biết, nếu cắm được lá cờ đỏ sao vàng trên nóc dinh ấy, nghĩa là cuộc kháng chiến đã hoàn toàn thắng lợi.

Tiếng xe tăng rền vang trên những con phố, tiếng hò reo của đồng bào hai bên đường, tiếng khóc, tiếng cười hòa quyện, tất cả tạo nên một bản hợp xướng vĩ đại của chiến thắng. Trong lòng tôi lúc ấy không còn sợ hãi, không còn mỏi mệt, chỉ còn một niềm tin mãnh liệt rằng: “Ngày này, đất nước sẽ độc lập!”

Tôi bước vào Dinh Độc Lập, giữa ánh nắng chói chang của buổi trưa cuối tháng Tư. Lá cờ của chúng ta được kéo lên. Một niềm xúc động trào dâng. Những giọt nước mắt không thể kìm nén. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, những người lính xa lạ nhưng lại thân thiết như máu mủ ruột rà. Bởi lẽ, chúng tôi đã cùng nhau sống, chiến đấu, vượt qua bao gian khổ để giành lấy khoảnh khắc này.

Tôi nhớ về mẹ, về cha – những người tiễn tôi ra trận trong nước mắt. Nhớ về quê nhà, nơi có những mái tranh nghèo mà đêm đêm tôi từng thao thức mong ngày về. Và giờ đây, tôi biết mình đã không uổng phí thanh xuân. Máu và nước mắt của biết bao thế hệ nay đã đổi lại một ngày toàn thắng.

Tôi lặng người khi thấy những người dân Sài Gòn chạy ra đón đoàn quân giải phóng. Họ không hề sợ hãi, trái lại, họ mừng rỡ, họ nắm lấy tay chúng tôi, họ reo lên: “Hòa bình rồi! Hòa bình thật rồi!”. Có người quỳ xuống đất, chắp tay như cảm ơn trời đất, cảm ơn những người lính vô danh đã đem tự do về cho dân tộc.

Ngày hôm đó, tôi hiểu thế nào là niềm hạnh phúc vĩ đại. Không phải vì chiến thắng, mà vì dân tộc tôi – sau hơn 30 năm trường kỳ kháng chiến – cuối cùng đã được sống trong hòa bình. Non sông liền một dải, Bắc – Nam sum họp một nhà. Cờ Tổ quốc tung bay khắp phố phường, như một minh chứng hùng hồn cho sự bất khuất và kiên cường của con người Việt Nam.

Giờ đây, khi đã là một người cựu chiến binh, tóc điểm sương, mỗi dịp 30/4 trở về, tôi lại lặng lẽ đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim tôi vẫn rung lên khi nhớ về ngày ấy. Ngày tôi được sống trong thời khắc lịch sử, được góp phần làm nên một trang sử vàng son cho dân tộc.