tại Dinh Độc Lập vào ngày 30/4/1975, khoảnh khắc tôi cảm thấy như dây thắt được gỡ bỏ ấy chắc hẳn là một niềm xúc cảm mãnh liệt khó diễn tả thành lời. Trên bước đường tiến vào nơi từng là biểu tượng của quyền lực áp bức, trái tim như hòa chung nhịp với hàng triệu người dân Việt Nam, đập mạnh mẽ bởi niềm tự hào và hạnh phúc.
Trời xanh Huế bỗng rực sáng hơn thường ngày, không phải chỉ vì ánh nắng, mà là ánh sáng của tự do và hòa bình vừa được khai mở. Trong tim, tôi cảm nhận rõ ràng một sự giao hòa giữa quá khứ và tương lai: những hy sinh đau thương từ bao thế hệ đi trước đã chắp cánh cho giấc mơ hôm nay thành hiện thực. Từng bước chân vào Dinh Độc Lập như in dấu lịch sử, mang theo trọng trách lớn lao và một niềm tin vào đất nước sẽ vững vàng, thống nhất và phát triển.
tôi nhìn quanh đồng đội, ánh mắt họ ánh lên niềm vui tràn ngập, nhưng cũng lặng lẽ nhớ đến những người đã ngã xuống để đổi lấy ngày này. Trong tiếng hô “Độc lập - Tự do - Hạnh phúc” vang lên, tôi tự nhủ rằng đây không chỉ là chiến thắng của súng đạn, mà còn là chiến thắng của tình đoàn kết và lòng kiên cường của dân tộc Việt Nam.
Đó là một ngày khiến tôi cảm nhận sâu sắc rằng mình không chỉ là một chiến sĩ, mà còn là một phần của dòng chảy lịch sử vĩ đại, là một nhịp đập của trái tim dân tộc. Một ngày không thể nào quên!