“Giây phút đặt chân vào Dinh Độc Lập, tim tôi như muốn vỡ òa. Lá cờ Giải phóng phấp phới bay trong nắng sớm Sài Gòn, báo hiệu chiến tranh đã kết thúc. Tôi và đồng đội nhìn nhau, nước mắt lăn dài trên má. Không ai nói với ai một lời, nhưng trong lòng ai cũng hiểu: máu, mồ hôi, nước mắt suốt bao năm qua giờ đã đổi lại được ngày toàn thắng.

Tôi nhớ về những đồng chí đã ngã xuống trên đường hành quân, nhớ những đêm rừng lạnh giá, những bữa cơm vội vàng bên chiến hào. Tất cả những hy sinh ấy đều hướng về một ước mơ: độc lập – tự do cho Tổ quốc. Và giờ đây, khi đứng giữa trung tâm quyền lực của chế độ cũ, tôi cảm nhận rõ ràng: lịch sử đã sang trang.

Niềm vui trào dâng, nhưng cũng lẫn chút nghẹn ngào. Chiến tranh kết thúc, đất nước bắt đầu một hành trình mới – hành trình của xây dựng và hàn gắn. Tôi thầm hứa với lòng, dù thời bình hay thời chiến, tôi vẫn sẽ là người lính – bảo vệ những gì thiêng liêng nhất của dân tộc.”