Sau đây là bài viết của em :

Sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, bầu trời Sài Gòn trong xanh lạ thường. Tôi – một người lính Giải phóng quân – đang cùng đồng đội tiến sâu vào trung tâm thành phố. Bàn chân tôi rảo bước trên những con đường còn vương khói lửa, lòng tôi rạo rực không yên. Dinh Độc Lập kia rồi – nơi đánh dấu thời khắc lịch sử trọng đại của dân tộc Việt Nam!

Cánh cổng sắt lớn mở ra, tôi và đồng đội ùa vào trong niềm xúc động nghẹn ngào. Khi lá cờ đỏ sao vàng được kéo lên, tung bay trên nóc Dinh, tôi như nín thở. Đó không chỉ là một biểu tượng chiến thắng, mà còn là minh chứng cho bao nhiêu năm kháng chiến gian khổ, cho bao máu xương đã đổ xuống vì độc lập, tự do.

Tôi bỗng nhớ đến những đêm hành quân trong mưa bom bão đạn, những bữa cơm chỉ có vài nắm gạo khô, và cả những đồng đội đã mãi nằm lại trên mảnh đất này. Họ không kịp nhìn thấy ngày toàn thắng, nhưng chính họ là người góp phần tạo nên chiến thắng hôm nay.

Giây phút ấy, tôi vừa mừng rỡ, vừa rưng rưng nước mắt. Tôi nghĩ đến mẹ tôi ở quê – chắc giờ này mẹ đang nghe tin chiến thắng qua chiếc radio cũ. Tôi nghĩ đến cả dân tộc – đã trải qua bao đau thương, giờ đây được sống trong hòa bình, thống nhất.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời. Đó là ngày mà tôi – một người lính – được chứng kiến tổ quốc trọn vẹn, đất nước liền một dải. Một ngày của hạnh phúc, của tự hào và thiêng liêng biết bao!